Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Rắn Trong Bụng Người

Rắn Trong Bụng Người

 Rắn Trong Bụng Người by Sưu tầm | Ran trong bung nguoi
- Những chuyện thật lạ lùng chúng ta không bao giờ nghĩ đến nó có thể xảy ra như câu chuyện sau đây: Yeter Yildirum 15 tuổi là một người con gái Thổ Nhĩ Kỳ đã đau khổ vô cùng vị chứng bệnh đau bụng kinh niên kéo dài hơn 5 năm trường. Cô đã từ một người con gái ngây thơ vui nhộn có nhiều bạn bè trở thành một người cô độc phải chịu đau đớn từng cơn vì bị cái bụng nó hành và có khi còn kéo thêm cái chứng nhức đầu. Vì sống trong một vùng nông thôn ít dân cư nên chuyện cô bị bệnh ai cũng biết cũng vì thế mà mọi người lo sợ không dám lại gần. Gia đình cô phải dọn đi cách xa cái làng đó đến 80 dặm. Càng ngày chứng bệnh càng nặng ba má cô phải đưa cô vào nhà thương. Sau khi khám nghiệm và chụp hình xong bác sĩ gặp ba má của cô ta và nói:
- Cái này không sao hết. Chúng tôi sẽ làm một cuộc giải phẫu để lấy những con rắn từ trong bụng của con ông bà ra.

- Hai ông bà la lên trong sự kinh ngạc... RẮN GÌ!

- Khi nhìn hình quang tuyến bác sĩ đã thấy 3 con rắn nước nằm trong bụng của cô gái. Có thể cô ta đã nuốt những cái trứng của con rắn khi uống nước từ một giòng suối gần nơi cô ở, và chúng nó đã nở ra và sống ở trong bụng của cô hơn 5 năm trời. Những con rắn này chỉ lớn hơn sợi chỉ một chút xíu và dài khoảng một gan tay. Cô ta đã bình phục ngay sau khi giải phẫu.

Câu chuyện này đã được tăng trên báo Daily Star ngày 28/6/79.

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Những cuộc chiến bí ẩn của chiến binh trời

Một trận tử chiến đã diễn ra gần 400 năm trước tại một điểm gần Ethin (Anh) khiến 5.000 binh lính bỏ mạng. Về sau, thỉnh thoảng dân chúng quanh vùng vẫn thấy hình ảnh hai đạo quân ma đánh nhau trên bầu trời.

Các nhà ngoại cảm dùng thuật ngữ “Honting” để biểu thị mối liên hệ giữa một số ảo ảnh với một điểm địa lý nhất định. Thỉnh thoảng, tại những địa điểm ấy, người ta thấy xuất hiện trên bầu trời hàng trăm ảo ảnh. Điều đáng ngạc nhiên là ở chỗ, “Honting” thường quan sát được ở những nơi mà nhiều năm về trước đã diễn ra những trận ác chiến thực sự.



Một trong những địa điểm như vậy nằm ở nước Anh, gần Ethin, là nơi vào năm 1643 hai đạo quân của hoàng tử Rupectơ và Olive Cromoen đã gặp nhau trong một trận quyết chiến. Hơn 5.000 binh lính đã phơi thây trên bãi chiến trường.

Hiện tượng xuất hiện hình ảnh các trận giao chiến trên trời vẫn là điều bí ẩn. (Ảnh: Sức Khỏe & Đời Sống)

Sau đó một tháng, những người chăn cừu địa phương đã nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ: Hai đạo quân ma đụng độ nhau dữ dội trên bầu trời, lại nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng trống trận và tiếng gươm giáo va vào nhau loảng xoảng… Từ đó trở đi, thỉnh thoảng dân chúng các vùng lân cận vẫn tiếp tục nhìn thấy trận đánh ảo ảnh này diễn ra trên bầu trời chiều.

Năm 1785 tại Uiexto ở Xiledi, người ta đã tổ chức lễ mai táng tướng Phon Coden một cách trọng thể. Vào đúng lúc hạ huyệt, trên bầu trời bỗng xuất hiện một đội quân hùng dũng đang rầm rập tiến bước.

Năm 1748, ở Đôphin gần thành Viên, 20 người đã tận mắt nhìn thấy một đạo binh đang đi trên bầu trời.

Năm 1888, trong suốt mấy tiếng đồng hồ, trên bầu trời Varagodin ở Khovati xuất hiện một đoàn kỵ binh do một viên sĩ quan tay cầm gươm sáng loáng dẫn đầu. Những sự kiện lạ lùng ấy đã được miêu tả khá tỉ mỉ trên báo chí thời đó.

Những trường hợp quan sát thấy “các trận giao chiến trên không trung” tại lãnh thổ nước Nga cũng được ghi lại trong sử biên niên cổ đại.

Trong thời gian diễn ra trận giao chiến với đạo quân Thánh giáo dòng tu của Đức trên mặt hồ đóng băng ở Chuxco vào năm 1242, nhiều binh sĩ trong đội quân của quốc vương Alexandre Nhepxki đã nhìn thấy “một binh đoàn của thượng đế” bỗng xuất hiện trên bầu trời để đến chi viện cho quân Nga…

Vào tháng 11/1956, hai người Anh tên là Pete Dinoviep và Patrich Xkipui đã tổ chức một cuộc du ngoạn trên núi Culin. Vào khoảng 3 giờ sáng, họ bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm dữ dội, hai người bèn chui ra khỏi lều và nhìn thấy hàng chục xạ thủ Scotland đang bắn vào kẻ thù vô hình. Sáng sớm, những tiếng động trên bầu trời lại đánh thức họ và lần này họ nhìn thấy những người Scotland ấy, nhưng trông rất thiểu não, đang vội vã tháo chạy và vấp vào những tảng đá vô hình.

Sau khi trở về thị trấn Xlaigasane, Pete và Patrich kể lại những điều mắt thấy tai nghe với viên quản lý khách sạn. Ông ta cho biết rằng họ không phải là những người đầu tiên quan sát thấy hiện tượng này và đó là hình ảnh của trận đánh xảy ra vào năm 1745.

Lý giải của khoa học

Tiến sĩ toán lý A.Gurvich đã giải thích những ảo ảnh tương tự bằng hiện tượng quang học phức tạp trong khí quyển, do sự khúc xạ của ánh sáng trong hệ tầng khí quyển.

Hiện tượng này cũng được khảo sát kỹ lưỡng bởi các nhà vật lý Mỹ A. Phrayde và U.Makhơ. Các nhà bác học này cho rằng đặc tính kỳ lạ của “thấu kính khí quyển” là tạo ra những ảo ảnh khác nhau và thay hình đổi dạng các thông tin do ánh sáng chuyển tải theo mức độ truyền lan của nó qua khối không khí.

Ảo ảnh – quả là một cách giải thích thuận tiện. Nhưng vấn đề là ở chỗ một số biểu hiện của hiện tượng này không hoàn toàn nằm gọn trong kiến giải đó. Chẳng hạn dân chúng ở thị trấn Vecve (Bỉ) đã nhìn thấy trận giao chiến này xảy ra sau trận Oateclô đúng một tuần.

Các chuyên viên của Hội nghiên cứu thần giao cách cảm nổi tiếng trên toàn thế giới cho rằng bí mật của những trận đánh trên trời là ở chỗ trong thời gian giao chiến xảy ra, đã có sự phung phí rất lớn nguồn năng lượng sinh lý tinh thần. Sự kết vón của nỗi đau đớn, tâm trạng thất vọng và nỗi lo sợ được in dấu trong không gian rồi sau đó, thậm chí qua nhiều năm tháng, đã khơi gợi những hình ảnh trong đầu óc của những người rất nhạy cảm về mặt tâm lý.

Các nhà nghiên cứu Mỹ Oen và Pret cũng đi đến kết luận tương tự. Hai ông đã phân tích hơn 100 trường hợp “ảo ảnh” và đi đến hết luận rằng phần lớn những người nhìn thấy “trận giao chiến trên trời” vào thời điểm ấy đã ở trong trạng thái bị kích thích cao độ, có lẽ vì thế đã nhìn thấy cái mà người khác không nhìn thấy.

Vậy có đúng là “những trận giao chiến của các bóng ma” không phải xảy ra trong hiện thực mà chỉ diễn ra trong đầu óc con người và gần với những ảo giác hơn là những ảo ảnh và những hiện tượng quang học khác? Xin chớ vội đi đến kết luận.

Điều bí ẩn về “những ảo ảnh lầm lạc trong không gian” có lẽ sẽ được lý giải bởi các chuyên gia thuộc Ủy ban nghiên cứu các hiện tượng dị thường ở Voronegiơ (Nga). Họ đi cùng các cán bộ của xí nghiệp “Địa chất Voronegiơ” mới đây đã tiến hành một cuộc khảo sát trong đới đứt gãy kiến tạo ở Novokhopexcơ. Ở đó họ đã phát hiện và chụp ảnh được “những kênh thoát năng lượng của trái đất”. Trên ảnh thấy rõ những quả cầu và đám mây phát quang ở phía bên trên các khu đất dị thường.

Hơn nữa, theo sự khẳng định của một trong những người chỉ đạo cuộc khảo sát là ông Henrich Xilanop, đoàn đã chụp ảnh được những sự kiện xảy ra tại những địa điểm đó trong quá khứ xa xôi. Trên ảnh chụp được nhờ một thiết bị đặc biệt ở trên bờ sông Hopec, ta nhìn thấy rõ những cái lều, những hình người đội mũ sắt… Trong lúc chụp ảnh, ở đó không hề có những thứ ấy.

Các chuyên gia Voronegiơ về những hiện tượng dị thường đã giải thích như sau: Có thể tấm phim đã ghi lại được một thông tin thị giác về thời xa xưa mà “trường ký ức” năng lượng thoát ra từ đới đứt gãy còn lưu giữ. Sự thể là ở chỗ trong những năm chiến tranh vệ quốc chống phát xít Đức, tuyến phòng thủ đã chạy qua những địa phương ấy. Tham gia tuyến phòng thủ này có một Trung đoàn Tiệp Khắc do L.Xvvoboda chỉ huy. Và những người lính đội mũ sắt hiện hình trên các bức ảnh cũng như trang phục của họ hoàn toàn phù hợp với thời kỳ đó.

Nhưng ngay cả khi nếu giả thuyết trên được xác nhận thì vẫn còn nhiều điều bí ẩn về những “trận giao chiến trên trời”. Chẳng hạn, một số tài liệu đã thông báo về hiện tượng vật chất hóa lạ lùng của những đồ vật trong khi diễn ra những trận đánh trên trời. Ví dụ, năm 1686, tại Anh quốc, người ta quan sát thấy cuộc diễu hành trên trời của các binh lính có vũ trang. Và có rất nhiều khí giới, gươm súng, mũ giáp rơi lả tả xuống mặt đất.

Năm 1800, sau trận giao chiến trên trời ở vùng Kinken, người ta phát hiện thấy trên mặt đất có những cành cây bị gãy và nhiều vết máu trên cỏ.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Trở thành thiên tài toán học sau khi bị đánh vào đầu

Trở thành thiên tài toán học sau khi bị đánh vào đầu

Jason Padgett, 41 tuổi, một kiểm toán viên của cửa hàng nội thất ở Tacoma, Washington (Mỹ), bỗng nhiên trở thành thiên tài toán học sau khi bị chấn thương ở đầu. Chú ấy nhìn đâu cũng ra những công thức toán phức tạp cho dù đó là những đồ vật hết sức giản dị.

Chú Jason Padgett, 41 tuổi sau khi bị chấn thương đầu bỗng trở thành thiên tài toán học.

Bất ngờ hơn, mặc dù sở hữu trí thông minh siêu đỉnh nhưng chú Jason lại chẳng có bất kỳ bằng cấp nào. Thậm chí, chú ấy tiết lộ rằng chú còn không hề có chút kiến thức nền tảng nào về toán. Cuộc đời chú bắt đầu rẽ sang hướng khác cách đây 10 năm về trước.

Chú bắt đầu vẽ ra những hình ảnh phức tạp.

Sở thích duy nhất của người đàn ông này là làm việc và tiệc tùng. Một lần đi hát karaoke cùng bạn bè tại Tacoma, chú Jason bị nhóm côn đồ hành hung và bị đánh nhiều lần vào đầu.

“Tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là luồng ánh sáng trắng và đầu gối tôi quỵ xuống đất. Tôi lo lắng mình sẽ bị giết ư”, chú Jason nhớ lại. Nhưng cuối cùng chú ấy vẫn may mắn sống sót, thậm chí sống một cách lạ thường. Chú được Thượng đế trao cho món quà vô giá.

Bất cứ vật gì chú cũng có thể nhận ra công thức toán học của nó.

Thoát khỏi cơn nguy kịch, bác sỹ sỹ chuẩn đoán chú Jason hoàn toàn khỏe mạnh. Tuy nhiên, một vài ngày sau đó, chú ấy bắt đầu để ý tới mọi sự vật với con mắt khác thường và vẽ ra những biểu đồ phức tạp và không hiểu chúng có ý nghĩa gì. Bất kỳ chỗ nào chú ấy quan sát đều có thể luận ra công thức toán học để hình thành nên hình khối sự vật đó.

Những gì chú ấy vẽ ra được gọi là phân hình.

“Tôi nhìn thấy định lý Pytago ở mọi nơi. Mọi đường nét, dù chỉ là hơi cong, cây cối, đồ đạc đều là một phần của định lý toán học phức tạp này”, chú Jason cho biết. Những gì chú ấy vẽ ra gọi là phân hình. Chú giải thích: “Một hình khối được tách vẽ ra thành nhiều mảnh ghép, mỗi mảnh ghép đều tương đồng nhau. Vì vậy, tôi có 1000 bức ảnh khác nhau và dễ dàng xếp chúng vào đúng vị trí để tạo nên một vật thể lớn hơn, nhưng có hình dạng giống với 1.000 bức ảnh nhỏ”.

Đây là một trong những hình ảnh phức tạp mà chú Jason từng vẽ ra.

Chú Jason từng tới Phần Lan để thực hiện những bài kiểm tra trí lực với giáo sư Berit Brogaard, đến từ đại học Missouri-St.Louis. Hình ảnh scan cho thấy, não của chú Jason đã bị hủy hoại, một số phần được phục hồi một cách khác thường. Hầu hết mọi người không thể tiếp cận được sức mạnh lớn nhất của bộ não nhưng Jason thì có thể, giáo sư Brogaard giải thích.

Kết quả là, Jason đã phát triển một kỹ năng đặc biệt, rất nhạy cảm với toán học, không gian và hình học. Chú ấy có thể điều khiển tạm dừng khả năng siêu nhiên này trong chốc lát. Và trong tương lai, chú Jason mong mỏi được làm giảng viên toán.

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Oan hồn cầu Bãi Cháy và nỗi ám ảnh

Oan hồn cầu Bãi Cháy và nỗi ám ảnh

Cầu Bãi Cháy, TP Hạ Long (Quảng Ninh) là cầu dây văng dự ứng lực một mặt phẳng hiện đại nhất Đông Nam Á. Thế nhưng, như một nghịch lý, từ khi hoàn thành, rất nhiều người đã tới đây để tự tử. Nhiều người gọi cầu Bãi Cháy là cầu tự tử, cầu bị quỷ ám...

Vì sao vậy?

Kỳ 1: Oan hồn thành tinh bắt người

Liên quan những vụ nhảy cầu Bãi Cháy tự tử có nhiều câu chuyện truyền khẩu mang yếu tố hoang đường. Ly kỳ và phổ biến nhất là chuyện oan hồn trên dòng Cửa Lục thành tinh bắt người.

Đồn rằng. một ngày nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng đi qua cầu Bãi Cháy. Bất giác, bà nghe thấy những tiếng khóc, kêu cứu của những oan hồn bị quỷ dữ cử đến đây bắt người.

Chuyện hư ảo mà có nhiều người tin. Mới đây, chính quyền tổ chức một buổi cầu siêu cho những linh hồn chết trên biển cả. Buổi lễ có cả nghìn người tham dự và chủ yếu là những người có thân nhân bị chết trên biển. Người ta mang tới đây nhiều tiền, hương cúng để mong linh hồn người thân siêu thoát.

Danh sách người nhảy cầu Bãy Cháy


Sau sự kiện này, cư dân địa phương lại có dịp thêu dệt rằng, khi làm lễ xong, thả vàng, hương,... chiếc cầu trắng bằng giấy để vong người chết đi lên niết bàn bỗng dưng đen lại vì những vết chân hồn được xá tội. Nhưng, có một vong hồn dù cúng tế thế nào cũng không chịu lên.

Vong hồn ấy chính là của kỹ sư người Nhật chết trong khi thi công cầu Bãi Cháy. Những kẻ mê tín kết luận: Có lẽ vì hồn người này chưa siêu thoát nên nạn nhảy cầu vẫn xảy ra?

Một chuyện hoang đường khác là, tại hai bờ Cửa Lục, có hai miếu thờ rất thiêng. Một đã mất, một vẫn còn nhưng hương khói thờ ơ nên các thần giận...

Đem câu chuyện này trao đổi với người gác cầu, ông Trần Văn Kiểm, đội trưởng đội bảo vệ cầu Bãi Cháy, cho biết, đúng là có chuyện đồn thổi như vậy. Nhưng, ông Kiểm cho là hoàn toàn không có cơ sở. Từ mặt cầu Bãi Cháy tới mặt nước khi thủy triều dâng cao nhất là 50 m. Thủy triều càng xuống thấp thì độ cao càng tăng.

Con người rơi xuống nước từ độ cao trên như quả dưa rơi từ cao ốc xuống nền bê tông. Khi tiếp xúc với mặt nước, xương, nội tạng đều dập vỡ và chết ngay. Nếu chưa thì sau đó cũng chết đuối.

Thậm chí đối với một số người, rơi tự do xuống từ độ cao trên 35 m thì đã không có cơ hội sống sót. Tới nay, chỉ có một người duy nhất còn sống sau khi nhảy xuống biển từ cầu Bãi Cháy.

Cô gái tên N.T.V, 16 tuổi, nhảy cầu ngày 23/6/2009, khi vớt được lên bờ vẫn thở nhưng sau đó chết mà không thể cấp cứu. Một nạn nhân nữ quê Hòa Bình sống được vài ngày trong bệnh viện nhưng cũng không qua khỏi.

Hầu hết những người tự tìm tới cái chết đều còn rất trẻ. Trong một phút không kiểm soát được bản thân, họ có ý định tự tử dù chỉ mới thoáng qua trong đầu và thực hiện ngay nếu có điều kiện. Ông Kiểm cho rằng rất có thể độ cao “lý tưởng” của cây cầu đã khiến những ai có ý định tự tử tìm tới.

Ông Bùi Kim Ta, 68 tuổi, trú tại phường Yết Kiêu, TP Hạ Long, chuyên câu cá dưới dầm cầu Bãi Cháy, người nhiều lần vớt những xác chết do nhảy cầu, cho rằng số người nhảy cầu tính đến nay đã trên hai chục. Bà Trần Thị Bính, 80 tuổi, bán hàng nước ngay cạnh chân cầu, gần với nơi đặt những xác nạn nhân được vớt lên, cũng đồng ý với nhận định của ông Ta.

Ông Ta khẳng định, xác nạn nhân được vớt lên chủ yếu đặt tại bến phà Bãi Cháy phía Hòn Gai, làn dành cho xe tải. Tình trạng của tử thi cực kỳ thê thảm. Dập nát toàn thân, máu chảy ra từ miệng, mũi, tai, có khi cả thất khiếu. Nhiều trường hợp khi vớt lên xác đã trương, bị cá rỉa mất nhiều phần cơ thể.

Nhà thơ Trần Nhuận Minh, người sống nhiều năm tại khu vực gần cầu Bãi Cháy, cho biết, khi chưa có cầu Bãi Cháy, tại TP Hạ Long thi thoảng mới xảy ra một vụ tự tử. Số người tự tử nhiều hơn từ khi có cầu Bãi Cháy. Trong một bài báo, khi vụ nhảy cầu đầu tiên xảy ra tác giả đã tỏ ra lo ngại chiếc cầu này sẽ là nơi lý tưởng để quyên sinh.

Rất nhiều lần đi trên cầu Bãi Cháy nhưng, để viết bài này, một đêm, người viết theo chân nhân viên bảo vệ Phan Văn Hạnh, đi tuần cầu. Tôi hỏi, anh đã nhìn thấy người nhảy cầu lần nào chưa. Rồi. Sao không ngăn? Không kịp. Dù chỉ cách nạn nhân một mét cũng chưa chắc túm được vì chỉ ưỡn người nhấc chân là qua cầu.

Đến lúc này tôi mới để ý đến lan can cầu Bãi Cháy chỉ cao chừng 1,5 mét. Tựa tay vào lan can cầu, tôi áng chừng với chiều cao của mình thì quả thật rất dễ nhảy ra khỏi cầu. Thử bước chân lên lan can, tôi thấy chỉ cần buông tay là rơi. Bước xuống khỏi lan can cầu, tôi khẽ rùng mình, lạnh toát. Trên cầu, điện rực sáng nhưng bên cạnh là một khoảng đen mênh mông, hun hút. Ánh trăng hắt xuống biển một đốm trắng in rõ những con sóng lăn tăn. Vội ngồi xuống như sợ mình rơi vào hư vô bởi biết đâu nhỡ chân, chóng mặt...

Những câu chuyện, những cái chết khiến tôi gần như tê lạnh. Gió trên cầu vẫn rít, cộng âm thanh rầm rập từ những chiếc xe chở container nặng nề khiến mặt đất nơi tôi đứng rung lên bần bật. Lau mồ hôi, tôi bảo anh Hạnh dừng lại nghỉ. Xuyên qua song sắt lan can cầu Bãi Cháy, vịnh Hạ Long là một màn đen. Tôi đang ở rất gần giới hạn giữa sống và chết chỉ bằng cái buông tay.

Đêm ấy, kỷ niệm đáng nhớ với anh gác cầu chính là khi tôi ngồi bên lan can cầu, nói chuyện cùng anh. Ngay lúc ấy có một đám thanh niên cởi trần đi xe máy đến dừng lại và hét to cổ vũ: "Cứ để nó nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy xuống nhé".

Trước vẻ kinh ngạc của tôi, anh Hạnh giải thích, có lẽ vì đêm khuya, lại thấy một bảo vệ cầu vận đồng phục, tay lủng lẳng dùi cui, cúi người nói chuyện với một người dáng mệt mỏi (là tôi) nên họ nghĩ tôi là một người định nhảy cầu mà anh bảo vệ vừa ngăn được.

Anh Hạnh bảo, bây giờ cứ thấy ai đứng một mình ở lan can cầu người đi đường lại nghĩ là định nhảy cầu tự tử...
(còn nữa)

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Chuyện về linh hồn người chết

Chuyện về linh hồn người chết

Kỳ lạ, có những người đã "trải qua" cái chết, thậm chí những người thân của họ đã hoàn toàn tin rằng họ đã chết và làm thủ tục để đưa người đó đến nơi an nghỉ cuối cùng nhưng những người tưởng chừng như đã chết đó lại tiếp tục sống lại và kể về một thế giới khác ngoài thế giới thực tại mà họ đã "kịp" trải qua trong khi "chết lâm sàng"... Dưới đây là tâm sự của 2 người đã từng ở ngưỡng cửa cận kề cái chết được đăng trên tạp chí khoa học "Dismal Scientist".



Trở về từ cõi chết

Có thể với nhiều người những câu chuyện tương tự liên quan đến việc chết đi sống lại là điều khó có thể tin được chứ đừng nói tới việc người chết đi sống lại còn tường thuật cả những chuyện liên quan đến một thế giới "siêu thực" khác ngoài cuộc sống "đương đại". Nhưng thực tế những câu chuyện được đăng tải trên tạp chí "Dismal Scientist" đã cho nhiều người thấy được cảm giác thực khi ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nanthan Harget, 43 tuổi, người Anh, đã từng bị bệnh tim rất nặng. Trong lần phẫu thuật để thay van tim, một sự cố kĩ thuật khi mổ đã khiến Harget bị hôn mê suốt hơn 2 giờ đồng hồ, tim anh ngừng đập và không còn hơi thở. Các bác sĩ nói anh đã ở trạng thái chết lâm sàng, và nếu bệnh nhân vẫn tiếp tục bất tỉnh và ngừng thở thì coi như anh đã chết. Anh kể lại: "Lúc đó tôi thấy mình bay bổng ra khỏi cơ thể, lơ lửng trên không trung trong căn phòng mổ. Và khi nhìn xuống, tôi thấy các bác sĩ đang ra sức cấp cứu cho tôi một cách tuyệt vọng. Họ nghĩ rằng tôi đã chết. Tôi nhìn thấy một ánh sáng chói lòa ở trên đầu và bị hút vào luồng sáng đó. Tôi đang chui qua một con đường hầm và có cảm giác nghe thấy những âm thanh vui tai chào đón, thì bất ngờ như bị ai đó kéo giật mạnh trở lại, và thế là tôi tỉnh lại".

Các bác sĩ kể lại đó là lúc họ đang làm hồi sức cấp cứu giúp Harget thoát khỏi trạng thái hôn mê kéo dài, và cho đến nay, anh vẫn sống mạnh khoẻ cùng những người thân trong gia đình. Harget nói, sau biến cố đó, anh dường như cảm thấy hạnh phúc và yêu đời hơn, giống như được sinh ra lần thứ hai. Sau này khi được phóng viên hỏi thì Harget còn chia sẻ thêm rằng: Lúc đang cận kề giữa sự sống và cái chết, anh đã được một người phụ nữ dẫn mình đi qua nhiều vùng đất mới. "Men theo con đường hầm ánh sáng, tôi đã phát hiện ra mình đang đứng ở một vùng đất đầy hoa thơm, cỏ ngọt, nơi đó con người không giống như trên Trái đất, mọi người đều có cánh, đôi tai nhọn, họ không trao đổi với nhau bằng lời nói mà thông qua những cái chạm đầu như… kiến vậy", Harget chia sẻ. Sau khi trải qua vùng đất đầy thơ mộng, Harget được "Người dẫn đường" đưa đến một vùng đất khác, mà theo anh kể lại thì đó quả thật là một "vùng đất chết". "Dưới chân tôi toàn là sình lầy bùn đất và những sinh vật thật gớm giếc, người không ra người quỷ không ra quỷ, những sinh vật đó cứ đưa những cánh tay nham nhở như vừa bị đốt cháy chĩa lên trời và túm lấy bất kỳ vật gì chúng chạm tới. Tuy nhiên, khi đi cùng "người dẫn đường" chúng không thể bám vào tôi được…", Harget chia sẻ.

Trường hợp của cô Morgan Larstin, 24 tuổi, người Mỹ, vốn là một người công tác trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nên bản thân Larstin không tin vào những câu chuyện có yếu tố duy tâm. Mặc dù trước đây cô cũng từng nghe nhiều về những câu chuyện liên quan đến việc người chết sống lại, nhưng Larstin luôn tỏ ra không hề quan tâm, chỉ đến khi chính cô rơi vào hoàn cảnh đó, Larstin mới có cái nhìn khác về vấn đề này. Khi đang lướt ván trên bãi biển Malibu, bang Kansas, thì bất ngờ Larstin bị trượt chân và đập đầu vào một tảng đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước khiến cô bất tỉnh. Thật may là những người trực cứu hộ hôm đó đã cứu Larstin thoát chết. Nhưng trước khi được làm hô hấp nhân tạo, Larstin đã trải qua một cảm giác kì lạ, giống như ở một thế giới khác. "Tôi thấy mình bay lơ lửng trên không trung, đi qua một đường hầm đầy ánh sáng và ở một nơi hoàn toàn xa lạ…", Larstin kể lại, "nơi đó trông giống như ở trên thiên đường vậy, bởi thứ ánh sáng đó tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Sau đó, tôi lạc bước trên những đám mây trắng, tôi thấy cảnh sắc nơi đây thật tuyệt vời để nghỉ ngơi, tôi tìm thấy được một cái bàn giống như đá để nằm nghỉ, lúc tôi chuẩn bị ngả lưng thì trông thấy một phụ nữ già có gương mặt phúc hậu đến gần tôi và nói với tôi rằng thời gian của tôi chưa kết thúc, và tôi phải quay trở lại, cuộc sống vẫn còn "giá trị" với tôi…". Sau khi tỉnh lại, Larstin thuật lại câu chuyện về người phụ nữ đó cho cha mẹ cô nghe. Thật bất ngờ là mô tả của cô hoàn toàn trùng hợp với người cụ ngoại của Larstin đã qua đời từ năm 1947(!).

Người chết kể lại

Trường hợp của Harget và Larstin không phải là những người duy nhất đã từng trải qua tình trạng cận kề với cái chết và vì may mắn nào đó, họ đã không đi tiếp tới thiên đường mà trở lại cõi trần. Có thể khẳng định rằng chuyện hồn lìa khỏi xác tới giờ vẫn còn nhiều bí ẩn. "Điều tồi tệ nhất là trở về từ cõi chết", Patrick Tierney, người trải qua tình trạng cận chết sau khi tim ngừng đập nói. "Khi đang nói chuyện với con trai cả và vợ thì tôi cảm thấy đau ngực. Điều tiếp theo mà tôi biết được là mình đang đi xuống một hành lang ở một căn nhà như thời trung cổ. Tôi rất ngạc nhiên. Mọi thứ đều rất thật và sáng rõ. Tôi tự hỏi không biết đây là chỗ nào. Tôi tới một ngã ba ở hành lang và tôi mình phải đưa ra một quyết định. Hoặc là rẽ sang ngả tối hoặc là ngả sáng. Tôi thấy ánh sáng thân thiện và dễ chịu hơn nên quyết định đi theo hướng này…". Theo ông Patrick thì đó giống như việc ông đang ở… thiên đường bởi phong cảnh đẹp, vạn vật xung quanh đều rất nên thơ với những cánh đồng hoa, những con người với vẻ mặt hết sức thân thiện. Nhưng cuối cùng ông lại thấy ánh đèn nê ông, thấy mình đỡ đau hơn và thấy bố mẹ khi còn ở độ tuổi 30 (cha mẹ ông đã mất ở tuổi 70). "Tôi đã định tiến tới chỗ cha mẹ nhưng cha tôi cản lại và tôi không bước tiếp nữa. Tôi bỗng thấy mình quay trở lại hành lang. Thế rồi, tôi nhìn thấy… cô y tá. Mọi người cho biết tim tôi vừa ngừng đập", ông kể lại.

Cũng giống như trường hợp của Patrick, Jeanette Atkinson thoải mái một cách đáng ngạc nhiên khi kể về thời gian cô chết và bước tới rìa thiên đường. "Tôi không muốn chết một lần nữa trong tương lai gần vì còn nhiều việc phải làm. Tuy nhiên, tôi không sợ chết. Mọi người chứng kiến sự đau đớn và chịu cảnh hấp hối thì so sánh nó với cái chết, song không phải như vậy. Cái chết là sự tiến triển của cuộc sống". Janet, 43 tuổi, y tá thực tập từ Eastbourne, đã nếm mùi cận kề cái chết vào năm 1979 khi cô mới 18 tuổi. Cái chết ập đến với Janet khi một cục màu đông ở chân vỡ thành 7 mảnh và làm tắc động mạch chính ở phổi, khiến cơ thể Janet thiếu oxy. Các bác sĩ khẳng định Janet sẽ chết. Người phụ nữ này chết nhưng rồi lại hồi sinh để thuật lại chuyện khi… hồn lìa khỏi xác. "Điều đầu tiên tôi nhận thấy là thế giới đã thay đổi. Ánh sáng trở nên dịu hơn và sáng hơn. Đột nhiên, không còn đau đớn gì nữa. Tất cả những gì tôi có thể thấy đó là phần thân thể từ ngực trở xuống và tôi biết lúc đó là 21h. Ngay lập tức, tôi thấy mình đang nhìn lên trần. Trần nhà chỉ còn cách vài centimet. Tôi nhớ lúc đó mình đã nghĩ, tới lúc người ta phải quét sạch bụi khỏi dải ánh sáng. Sau đó, tôi thực hiện một cuộc du ngoạn nhỏ quanh khu vực phòng bệnh và dọc theo hành lang để nhìn các y tá làm việc. Một người viết gì đó trên tập giấy. Tôi không biết mình đang hấp hối. Thật là một kinh nghiệm thú vị và rất, rất thanh thản", Janet nói.

Tiếp đó, Janet bắt đầu cuộc hành trình mà nhiều người khác trước cô từng kể, bị hút vào một đường hầm dài, tối nhưng ở cuối lại ngập ánh sáng. "Mọi thứ mờ ảo. Tôi thấy mình bị hút vào đường hầm có hình dáng của cái nút chai. Tất cả những gì tôi muốn là chạm vào thứ ánh sáng đẹp đẽ ở cuối đường hầm. Sự thèm muốn vô cùng mạnh mẽ. Tôi biết, tôi mong muốn được ở đó. Tuy nhiên, một giọng nói gầm lên bên cạnh tôi: Tiếp tục đi, bây giờ chưa phải lúc của cô đâu. Và rồi, tôi nhập lại vào thân xác của mình. Tất cả những gì có thể nói đó là tôi nhớ mình lại nhìn đồng hồ, khi đó là 9h20. Điều tiếp theo tôi nhận thức được rằng mình đã tỉnh dậy vài ngày sau đó, xung quanh toàn là máy móc và cảm giác thật khủng khiếp. Sau đó, tôi nhận ra giọng nói nghe được chính là của bà tôi. Bà qua đời khi tôi mới 3 tuổi". Những hiện tượng của Janet và các trường hợp kể trên chỉ là một trong những ví dụ điển hình nhất cho hiện tượng "chết đi sống lại". Vậy đâu là bản chất "thật sự" của hiện tượng này, phải chăng có sự tồn tại của một thế giới khác ngoài thế giới thực của chúng ta.